Nhân Trạch đau lòng trong khúc ruột miền trung
NHÂN TRẠCH ĐAU LÒNG TRONG KHÚC RUỘT MIỀN TRUNG.
Miền Trung, đòn gánh gánh hai đầu đất nước,
Khúc ruột gầy đau buốt khi lũ qua.
Đau quằn quại, quặn thắt đến quê ta,
Làng Nhân Trạch xót xa cùng nước lũ.
Bao hộ dân nơi địa đầu sóng gió,
Nước tràn bờ, sóng đả mái nhà xiêu.
Bao em thơ đói lòng, dáng mẹ gầy tiều tụy.
Chén cơm chiều chưa trọn ... thủy triều lên.
Những tấm lòng cùng góp nhặt không tên,
Cùng chống chọi bên nhau đoàn kết.
Hàng trăm cọc tre, hàng ngàn bao cát,
Quyết chặn triều, ngăn sóng dữ, bớt thương đau.
Sức người nhỏ bé mà đời thì bể dâu.
Em biết về đâu khi căn nhà sập đổ ?
Dù biết rằng tình quê luôn rộng mở,
Em vẫn lệ nhòa khi xót thương cha .
Bao đêm rồi cha chưa ngũ được,
Lăn lộn cùng làng quyết giữ mảnh đất thiêng .
Bao người trên bến dưới thuyền,
Những ngày lụt chẳng khác nào đánh giặc.
Lại thêm mùa gió bấc,
Hũ gạo vơi dần mà Tết sắp kề lưng .
Ngoài sân sóng thét đùng đùng ,
Trong tâm ta ngẫm ... đau cùng miền Trung .
XUÂN
|